đã ghi bàn thứ 500 trong sự nghiệp hôm thứ tư vừa
qua. Chàng trai này quả là phi thường, một sát thủ trước khung thành,
một cỗ máy thật sự. Hiệu suất ghi hơn một bàn mỗi trận của cậu ấy quả là
đáng nể. Cậu ấy san lấp kỷ lục của Raul, chân sút số một qua mọi thời
đại của Real, cho dù đá ít hơn 400 trận. Nhưng tôi lại không ngạc nhiên
vì điều đó.
Tôi đã chơi cùng Cristiano và chứng kiến cậu ấy mưu cầu sự hoàn hảo đến
thế nào khi chúng tôi còn ở Man Utd. Đã rất nhiều lần sau khi các đồng
đội đi về, cậu ấy nài nỉ tôi ở lại để tập sút. Luyện tập giúp chúng ta
hoàn thiện mọi kỹ năng, Cristiano muốn là người giỏi nhất và ai cũng
biết điều đó. Cậu ấy luôn tràn đầy quyết tâm và là một con người đầy
nghị lực. Tôi rất vui khi chứng kiến Cristiano đạt được những thành tựu
như hiện nay.
Ronaldo đã thay đổi rất nhiều. Khi còn trẻ, anh ta chơi giống như Messi vậy, thích lừa bóng và làm những động tác kỹ thuật. Bây giờ thì cậu ấy chơi đơn giản hơn, ít chạm hơn và ra dáng sát thủ hơn. Cả hai bị thôi thúc bởi việc ghi bàn, nhưng Messi lại có vài thứ mà Ronaldo không có. Đó là khả năng tạo ra ma thuật, khả năng thay đổi một trận cầu lớn và khả năng thoát ra khỏi sự đeo bám của bốn hậu vệ. Khó mà ép Ronaldo cũng làm được như thế. Anh ta to con hơn, cần nhiều không gian hơn để đối đầu với hậu vệ. Ngày xưa cậu ấy lừa bóng nhiều, giờ thì ít hơn nhưng lại ghi nhiều bàn hơn. Ronaldo cần đồng đội để ghi bàn, Messi có thể làm việc ấy một mình. Bù lại, Ronaldo có thể ghi bàn đa dạng hơn: với hai chân, đánh đầu, sút phạt, dứt điểm từ xa... cậu ấy làm được tất.
Tôi không tham gia vào cuộc tranh luận về việc ghi bàn ở Tây Ban Nha dễ
hơn nơi khác. La Liga có những đội bóng mạnh nhất châu Âu và họ chứng
tỏ điều đó thông qua sự thống trị ở Champions League và Europa League.
Họ đâu thể là những đội bóng yếu được.
Chúng tôi đều rời Manchester để đến Tây Ban Nha và nếu nhìn vào danh
sách những chân sút ghi bàn nhiều nhất tại La Liga trong bảy mùa gần đây
bạn sẽ thấy chỉ có ba cái tên. Ronaldo ba lần, Messi ba lần, người còn
lại là tôi. Năm 2009, tôi giành Pichichi lần thứ hai với thành tích 32
bàn sau 33 trận. Đấy là thành tích tốt nhất kể từ thời của "người ngoài
hành tinh" Ronaldo năm 1997. Christian Vieiri, Raul, Salva Ballesta,
Diego Tristan, Roy Makaay, Ronaldo (Brazil) và Samuel Eto’o là những
người ít ỏi từng giành danh hiệu này, toàn những tên tuổi lẫy lừng.
Nếu nhìn vào danh sách giành "Chiếc giày vàng" châu Âu trong thời gian
ấy, bạn sẽ lại thấy tên Ronaldo ba lần, Messi ba lần, Luis Suarez một
lần và tôi một lần - cũng vào năm 2009. Đấy là "Chiếc giày vàng" thứ hai
trong sự nghiệp của tôi, cách danh hiệu đầu tiên 4 năm.
Ronaldo (trái) và Messi là hai cầu thủ thành công nhất trong thế hệ của họ.
|
Tôi không bao giờ tự nhận mình ngang trình độ với Messi hay Ronaldo. Đấy là hai cầu thủ hay nhất thế giới, vượt trội so với phần còn lại. Nhưng
tôi rất tự hào vì mình là người xếp trên cả hai trước khi họ vượt xa
mọi người còn lại, đặc biệt là khi tôi đá cho Atletico Madrid chứ không
phải Barcelona hay Real Madrid.
Thành tích 32 bàn trong 33 trận của tôi là một con số ấn tượng. Nhưng
kể từ ấy, người giành Pichichi luôn ghi bình quân hơn một bàn mỗi trận.
Messi và Ronaldo, họ cần nhau để tiến bộ, họ là động lực của nhau. Sự
tranh đua giúp bạn trẻ lâu hơn, nó thôi thúc bạn, nó giúp bạn phá vỡ
những giới hạn. Messi và Ronaldo có được ngày hôm nay là nhờ họ trở
thành đối thủ trực tiếp của nhau.
Tôi không muốn nói đấy là những cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử. Ta không
nên so sánh những cầu thủ thuộc những thế hệ khác nhau. Họ cũng chưa
từng giành World Cup như Diego Maradona hay Pele, trong khi World Cup
vẫn là giải đấu vĩ đại nhất. Nhưng họ là những người giỏi nhất trong thế
hệ của mình, việc ấy không phải bàn cãi.
Forland và Ronaldo thuở còn chung màu áo Man Utd.
|
Nhưng Ronaldo cứ thế mà tiến lên. Cậu ấy có thể hình, tài năng và động
lực, và cậu ấy còn có Messi làm động lực. Họ đã là đối thủ trong nhiều
năm đã qua và sẽ còn tranh đua trong nhiều năm tới nữa.
Tôi nghĩ Messi hay hơn một chút, nhưng sẽ có người phản đối. Và đừng
bao giờ tin một cầu thủ Barca khen Messi và một cầu thủ Madrid khen
Ronaldo. Họ chẳng dám nói khác đâu.
Cuối cùng, theo tôi thì chúng ta rất may mắn khi được xem Ronaldo và
Messi thi triển phong độ tốt nhất. Hãy tận hưởng điều đó, họ đều là
những tài năng đặc biệt. Tôi cũng muốn ghi được nhiều bàn như thế, nhưng
tôi đã 36 rồi. Tôi chỉ cảm thấy hài lòng vì cũng đã có lúc xếp trên họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét